Giới thiệu một tác giả truyện ngắn tại Bruxelles !!
Qua một nhân duyên, mới đây, tôi vừa ‘khám phá’ một người viết truyện ngắn tại Bruxelles ! Anh có bút hiệu rất đặc biệt : Trủy Thủ. (Trủy Thủ là dao găm sắc bén, phòng thân ! haha ngày xưa Kinh Kha đã dùng loại binh khí này để ám sát vua Tần !)
Bạn Trủy Thủ viết truyện ngắn từ 2019 và hình như, chưa xuất hiện nhiều trên văn đàn Bruxelles. Riêng cá nhân tôi, trước đây, chưa hề nghe nói đến bút hiệu này !!
Hôm nay, nhận được vài truyện ngắn của anh, tôi mạn phép giới thiệu 2 bài sau đây đến quý ông bà, anh chị em yêu mến văn chương Việt.
Mong tiếp tục được đọc những truyện ngắn của Trủy Thủ.
Kính thăm vui mạnh.
ntt
xem 2 bài đính kèm.
++++++++
Dans la vie c’est important d’avoir un ami qui soit à la fois miroir et ombre. Le miroir ne ment pas et l’ombre ne s’éloigne jamais.
Trong cuộc sống, có được người bạn thân, vừa là gương, vừa là bóng, rất quan trọng. Gương không bao giờ nói dối và bóng không bao giờ lánh xa.
++++++++
Chiếc bóp bên đường
Trủy Thủ
Hắn vẫn thường đi dạo trên đoạn đường này từ khi người ta cho hắn về hưu trí cách đây vài năm. Lâu ngày thành thói quen, hắn đâm ra thích thú với những lần cuốc bộ như thế: đầu óc không phải bận rộn suy nghĩ, được hít thở không khí trong lành và cơ thể được vận động nên ít bị rêm, bị rệu.
Trưa nay, trời quang tạnh sau cơn mưa rào ban sáng, hắn lại ra khỏi nhà. Đi được một lúc, hắn bỗng trông thấy ở dưới đất có một vật xinh xắn bằng da màu nâu. Nhìn kỹ lại thì ra đó là một cái bóp nhỏ, kiểu bóp đựng bạc cắc thường được dùng nơi các bà đầm già, nằm trơ trụi trong bãi cỏ sát cạnh lề đường. Ngó trước ngó sau không thấy ai, hắn tò mò lượm cái bóp đó lên và mở ra xem.
– Ồ ! có tới gần trăm bạc lận.
Sau khi ngạc nhiên thốt lên câu nói đó, hắn gấp những tờ giấy bạc lại như cũ rồi bỏ vào bóp, đồng thời nhận thấy còn có một tấm giấy trắng cũng được xếp gấp gọn gàng. Mở nó ra xem thì đây là một cái toa cho thuốc của bác sĩ.
Nhớ lại lúc trước, có lần vợ hắn cũng đánh rơi mất bóp giấy tờ ngoài đường nhưng may mắn được một người hảo tâm đem đến trả tận nhà, nên tự nhiên trong đầu hắn cũng nảy ra một ý nghĩ làm chuyện tương tự, làm một cử chỉ đẹp cho người sung sướng… Nhưng làm sao để tìm ra «khổ chủ» của cái bóp này ?
Sẵn có số điện thoại của bác sĩ trong toa thuốc, sau ít phút đắn đo suy nghĩ hắn bấm smartphone gọi đi. Hơi lúng túng để trình bày câu chuyện nhưng sau cùng hắn cũng rất là hên được người bác sĩ cho cái hẹn ngay sau đó.
– Ông có biết công viên «Les trois fontaines» (3 bồn phun nước) không ?
– Dạ biết chớ, tôi vẫn thường đi dạo xuyên ngang qua đó mà.
– Tốt lắm, phòng mạch của tôi cách đó hai ngã tư đèn đỏ, đi theo hướng xa lộ, nằm về bên phải. Số nhà có ghi trong toa. Ông đến ngay nhé, tôi chỉ có ít phút cho ông thôi.
– Cám ơn bác sĩ, tôi đi ngay đây.
*********
Đó là một bà bác sĩ đã lớn tuổi, có nét sang trọng và các động tác còn nhanh nhẹn lắm. Sau khi nghe hắn thuật lại câu chuyện lần thứ hai, bà ta trầm ngâm một chút rồi nói:
– Đúng vậy, sáng nay người này có ghé phòng mạch của tôi. Trên nguyên tắc, tôi không thể cho ông địa chỉ thân chủ của mình, tuy nhiên đây là một trường hợp khá đặc biệt nên chúng ta có thể du di: bà ta cần phải uống thuốc của tôi cho trong toa, nội trong chiều nay… và tôi nghĩ rằng cách tốt nhất là nhờ ông giao trả đến nhà, để cho bà ấy còn kịp đi mua thuốc. Bà ta cũng không ở xa khu này bao nhiêu, tôi sẽ chỉ đường cho ông sau. Xin ông vui lòng giúp dùm cho bà lão mù lòa này.
– Bà lão mù ?
Hắn lập lại mấy chữ này và trong đầu chợt hiện ra hình ảnh của một bà lão mù dẫn chó đi dạo mà hắn đã gặp nhiều lần trong lúc đi bách bộ.
– Thưa bác sĩ, có phải bà lão mù với cây gậy trắng và con chó Labrador vàng (một giống chó rất được người Tây phương ưa chuộng) dẫn đường bằng sợi dây xích cổ ? Hắn hỏi.
– Đúng rồi… ông đã từng thấy bà ta sao ?
– Dạ, tôi đã trông thấy bà ta vài lần trong khi đi dạo ở quanh đây.
Bà bác sĩ gật gù, có vẻ yên tâm khi thấy hắn tả đúng chóc thân chủ của mình. Bấm liên tục trên bàn phím của máy vi tính, bà tìm ra địa chỉ của bà lão mù, ghi lại trên một mảnh giấy rồi trao cho hắn.
– Từ phòng mạch, ông trở ngược về công viên «Les trois fontaines». Qua khỏi nơi này, ông rẽ ngay vào đường đầu tiên bên trái. Nhà bà ta ở đường thứ hai hay thứ ba gì đó bên tay phải.
– Cám ơn bác sĩ, hắn đáp.
– Tôi sẽ gọi phôn báo tin ngay cho bà Anne để bà ấy khỏi bỡ ngỡ và lo ngại khi ông đến. Tiện đây, xin ông cho tôi biết tên để tôi loan báo trước cho bà ta.
Hắn loáng thoáng nghe được trong điện thoại giọng tíu tít mừng rỡ của một người đàn bà.
– Bà Anne đang mong được gặp ông để còn kịp đi mua thuốc đó.
Bà bác sĩ nói trong khi gác máy và nhìn hắn với chút ngại ngùng:
– Tôi có thể ghi lại số điện thoại của ông chứ ? Biết đâu tôi sẽ phải cần đến ?
Rời khỏi phòng mạch, hắn nghĩ thầm trong bụng:
– Bà đốc tờ này cẩn thận và làm việc chu đáo thiệt.
*********
Hắn nhớ lại có lần đối diện với bà lão mù nơi ngã tư để chờ băng qua đường. Đèn giao thông nơi đây có trang bị một hệ thống phát âm giúp người khiếm thị nhận biết lúc nào thì được phép đi qua đường: khi những tiếng bíp bíp phát ra vội vã cấp bách là lúc họ phải dừng chân, và khi nó phát ra một cách rời rạc ngắt quãng là lúc được băng qua lộ. Lúc ấy là những tiếng bíp liên tục nổi lên, nên bà lão mù dừng lại trên lề, hắn ngạc nhiên khi thấy con chó khôn ngoan tự động ngồi xuống bằng 2 chân sau… nó chỉ đứng dậy tiến lên trước khi bà này nghe tiếng bíp chậm rãi và băng qua đường với cây gậy trắng giơ cao.
Một lần khác đi xuyên qua công viên, hắn thấy bà lão mù ngồi nghỉ trên một băng ghế, con Labrador vàng ngồi nghiêm chỉnh dưới chân bà và đưa cặp mắt buồn vời vợi lơ đãng nhìn thế gian quanh nó. Một thằng bé dẫn một cô chó berger chạy ngang, cô chó này xán lại gần anh chó Labrador nhưng anh chàng phớt lờ thản nhiên không bị «khớp» trước người đẹp và cũng không hề có thái độ cuống quýt, tiếc nuối khi giai nhân bị chủ nhỏ kéo đi chỗ khác. Khi đó hắn đã tủm tỉm cười và nghĩ trong lòng «chó mà cũng có tư cách gớm».
*********
20 phút sau, hắn tìm đến được nhà bà lão mù: đó là một căn nhà trệt nhỏ bé khiêm tốn, với cái sân trước có ít bụi hoa tím mọc trên những phiến đá nhỏ màu trắng vân xám. Xuyên qua sân, đến tới cửa hắn bấm chuông điện và thấy bảng tên bên cạnh có ghi: Anne-Marie Dujardin.
– Đúng là bà cụ này mình đã mấy lần chạm mặt trên đường đi.
Hắn thầm nghĩ như thế khi bà già dẫn chó ra mở cửa. Con cẩu tinh khôn này sủa thật ồn ĩ khi thấy hắn là người lạ, bà lão mắng nó thật to:
– Cooki, tais toi, coucher (Cooki, im mõm lại, nằm xuống).
Nó lập tức ngừng sủa, nhưng ư ử trong cổ họng như vẫn còn ấm ức vì chưa quát tháo được hả hê cho ra vẻ oai vệ của một chủ nhân ông. Sau đó nó ngoan ngoãn nằm phủ phục xuống ngay dưới chân bà cụ nhưng hai mắt vẫn lom lom nhìn hắn với vẻ đe doạ, ý chừng như muốn nói «liệu thần hồn đó nghe ông bạn».
– Chào ông, có phải ông là Nuy – En ?
– Dạ, tôi là Nguyễn thưa bà. Hắn cười thầm vì lối phát âm sai lệch giống hệt như những người dân bản xứ ở đây.
Bà lão hắng giọng, có vẻ ngượng ngập:
– Xin lỗi ông nhé, tôi không biết làm sao để phát âm cho đúng cái tên của ông !
– Ô, không sao, không có gì quan trọng cả. Tôi đến đây để gởi trả lại cho bà cái bóp đó mà.
– Tuyệt vời…. Tôi vừa mới được bà bác sĩ Audrey gọi báo tin rằng sẽ có người… vâng, có người tên như thế… sẽ đem cái bóp lại nhà cho tôi. Rất cám ơn ông… Ông thật là tử tế.
Nhận lại cái bóp nhỏ của mình và sau khi kiểm điểm, bà lão lắp bắp câu gì đó nghe không rõ rồi đằng hắng nói tiếp:
– Tôi chắc là đã làm rơi nó sáng nay trên đường từ phòng mạch bà Audrey trở về nhà, lúc trời đổ mưa phải lấy dù ra che… Tôi có thể mời ông một tách cà phê chứ ?
Hắn thoái thác lời mời, viện cớ rằng bà cụ còn phải đi mua thuốc cho kịp uống chiều nay theo lời dặn của bác sĩ. Đôi mắt vô thần của bà cụ đột nhiên hấp háy:
– Tôi nghĩ là… tôi phải trả cho ông chút gì đó ?
Hắn trả lời một cách máy móc, một câu trả lời thật tình, từ đáy lòng mà ra:
– Á không thưa bà, xin bà đừng bận tâm: đây là chuyện đáng làm mà thôi. Tôi rất vui khi chuyện nhỏ này giúp ích được cho bà.
Lần mò nắm lấy tay hắn, bàn tay gầy guộc xanh xao của bà Anne xiết nhẹ, run run vì cảm động. Bà gật gật cái đầu, ậm ừ muốn nói thêm gì đó nhưng lúng túng chưa nghĩ ra lời.
– Vậy thôi… xin chào bà, tôi phải đi đây. Hắn khẽ nói.
– Cám ơn ông thật nhiều… tôi sẽ không quên câu chuyện hôm nay. À… xin lỗi chứ, ông là người nước nào vậy ?
– Dạ tôi là người Việt Nam – trong lòng hắn dâng lên chút thích thú – tôi hy vọng sẽ còn gặp lại bà trên đường đi dạo xuyên qua công viên «Les trois fontaines», bà nhé ?
– Ồ hay quá… ông cũng thường đi dạo trên đường đó hả ? Bà cụ lộ vẻ vui sướng với nụ cười thật tươi – Chắc chắn rồi, thế nào cũng sẽ gặp lại ông. Xin tạm biệt nhé.
*********
Một ngày nọ, đang đi trên con đường quen thuộc, từ xa hắn trông thấy bà lão mù và con chó Cooki đang tiến ngược chiều về phía hắn. Lúc đến gần, hắn mở lời:
– Chào bà Anne.
Bà lão khựng lại giây lát, nhíu mày. Con chó thấy chủ dừng bước nên nó tự động ngồi xổm xuống. Hắn lâp lại lời chào, lần này bà cụ mỉm cười:
– Chào ông Nuy – En, ông vẫn mạnh khỏe chứ ?
– Cám ơn bà, tôi vẫn thường. Còn bà thế nào ? À sao mà bà còn nhớ được tên tôi hay vậy ?
– Ông cũng có lối phát âm đặc biệt… hơn nữa thính giác của những người như chúng tôi phát triển hơn người bình thường nên tôi nhận ngay ra ông… Còn sức khoẻ tôi thì dạo này sa sút lắm, hay bị mệt mỏi trong ngày dù không làm gì nặng nhọc cả !
Bà cụ bỗng nhiên đổi đề tài:
– Tôi có được bác sĩ Audrey kể cho nghe về đất nước của ông. một xứ sở có nhiều danh lam thắng cảnh xinh đẹp, hùng vĩ và với những nụ cười luôn luôn nở trên môi của người dân.
Hắn thấy vui vui với những lời khen tặng ấy nhưng đồng thời một niềm chua chát dâng lên trong lòng: «Vậy mà mình phải đánh đổi những thứ ấy để hít thở không khí tự do dân chủ ở đất nước người !»
*********
Rồi những lần đi dạo về sau, hắn vắn có ý trông mong gặp lại bà cụ Anne với con chó khôn ngoan… Nhưng đã mấy mùa qua mà chẳng hề thấy bóng dáng bà ta đâu nữa ! Có lần nọ, hắn đánh vòng ngang qua nhà bà lão mù, thấy mành cửa sổ buông kín… hắn tò mò tiến lại gần cửa thì thấy bảng tên của bà lão không còn gắn cạnh nút chuông nữa ! Quay gót trở lui, hắn bùi ngùi nhớ đến hai câu thơ của bậc thi sĩ tiền bối Vũ Đình Liên:
«Những người muôn năm cũ,
Hồn ở đâu bây giờ ?»
Trủy Thủ
Domaine des Trois Fontaines — Wikipédia
++++++++
Những mảnh đời thường
Truỷ Thủ
Cách đây hơn 20 năm – trong một bữa cơm gia đình – thằng Học bạn tôi có kể cho tôi nghe một câu chuyện. Câu chuyện ấy ăn sâu vào trong tâm trí tôi và đã ảnh hưởng nhiều đến lối suy nghĩ của tôi, về cuộc đời cũng như về con người trong cái xã hội ngày nay.
Câu chuyện thằng Học kể như sau:
“Tôi về thăm gia đình ở Long Xuyên năm ấy là 1996. Một bữa nọ, sau khi đi thăm một người bà con về thì tôi dẫn cha mẹ đi ăn cơm tiệm.
Tôi còn nhớ rõ là đã gọi cơm sườn nướng cho mọi người và thú thật bữa ăn đó rất ngon. Cha mẹ tôi già yếu răng cái còn, cái mất nên bỏ lại một ít trong dĩa. Lúc ấy bỗng có một đứa bé gái đâu chừng 9, 10 tuổi gì đó – ăn bận rách rưới nhưng mặt mày sáng sủa dễ coi – tiến đến bàn chúng tôi lễ phép nói:
– Thưa ông bà cô chú, làm ơn cho con xin chút cơm thừa về cho bà nội.
Thấy con bé này ăn nói dễ nghe lại có tình có nghĩa, tôi mới nói:
– Thôi để chú mua cho con một đĩa cơm sườn khác nghe…
Con nhỏ nhìn sững tôi một chập rồi gãi đầu:
– Con cám ơn chú nhiều nhưng con chỉ xin chú cơm trắng thôi.
– Bộ chê cơm sườn hả ? Tôi hỏi.
– Dạ hổng phải, nhưng có nhiều cơm con với nội sẽ ăn thêm được ít bữa nữa.
Bị sốc bởi câu trả lời bất ngờ của nó, tôi đã mua hai suất cơm trắng và theo nó về nhà. Nhà của nó té ra là một cái chòi nhỏ xíu, tả tơi. Nó ríu rít gọi:
– Bà ơi, bà nội ơi có chú đây cho mình nhiều cơm lắm nè bà.
Một bà ốm o, mù loà lắp bắp nói những lời cám ơn, run rẩy thiếu điều muốn té qụy làm con bé phải ôm đỡ.
Sau đó trước khi trở về lại Bỉ, tôi có mua thêm một ít cơm cùng thịt kho tàu đem đến cho bà cháu nó và được nghe bà ta kể lể:
“Chồng bà trước đây bị bắt lính, đi địa phương quân đơn vị đóng ở gần làng nhà.
Mấy năm sau ổng gặp và xin cưới bà rồi sanh ra thằng Hiếu là cha con nhỏ Thảo bây giờ. Cuộc đời bất hạnh bắt đầu xảy đến khi chồng bà tử nạn vì đạp phải mìn bẫy do «mấy ổng» gài trong đêm. Từ đó bà phải đi bán bắp luộc trong xóm để nuôi thằng Hiếu. Khi thằng Hiếu được 15 tuổi thì bà bị bệnh nằm liệt giường và từ từ cặp mắt bị loà đi. Thằng Hiếu vì vậy phải bỏ học, đi làm phụ hồ để nuôi mẹ trong nhiều năm trời. Gặp con nhỏ Mến cũng làm phụ hồ như thằng Hiếu hai đứa nó kết nhau rồi con Thảo ra đời. Một hôm «mấy ổng» ở đâu lại hổng biết bắt gia đình bà phải dọn đi chỗ khác, để nhà cho «mấy ổng» làm trụ sở… Rồi thì thằng Hiếu con Mến đã cất tạm cái chòi này để ở, ai dè ở luôn tới bây giờ.
Cách đây hơn một năm, hai vợ chồng thằng Hiếu đón xe đò đi Sài Gòn tính đường làm thợ làm công gì đó ở trển nửa đường xe lật, tụi nó chết hết đi luôn hổng dzìa… Bà chậm nước mắt trên đôi gò má nhăn nheo… Từ đó con Thảo cũng phải bỏ học như cha nó, lê lết đi xin ăn trong xóm để hai bà cháu sống lây lất qua ngày. Thấy tình cảnh tội nghiệp nên bà con chòm xóm cũng bố thí ít nhiều, bà cháu mới sống còn đến hôm nay….”
Câu chuyện thằng Học kể tới đây là hết. Vợ chồng tụi nó ra về, tôi ở lại với lòng thương cảm cho cảnh ngộ của hai bà cháu con Thảo. Weekend sau đó, tôi xẹt qua nhà thằng Học, bàn với nó rằng:
– Thấy hoàn cảnh bà cháu con Thảo tội quá, tao động lòng từ bi đại bác muốn giúp họ. Tao tính thế này: mày với tao mỗi tháng nhín chút tiền coi như tiền hút thuốc lá, đôi ba tháng được bao nhiêu gởi bấy nhiêu về cho bà cháu tụi nó, cho con Thảo nuôi bà và biểu nó ráng đi học trở lại. Tao có đứa cháu làm ngân hàng ở Cần Thơ, cũng không xa Long Xuyên lắm, nhờ nó lâu lâu đem tiền lên cho con Thảo, mày thấy sao ?
Thằng Học cười dễ dãi:
– Anh sao tui dzậy, anh làm bậy tui… hổng làm theo. Thế là kế hoạch được lên khuôn.
Liên tiếp hơn 15 năm chúng tôi đã gởi tiền về giúp bà cháu con Thảo, thỉnh thoảng kèm chút quà hậu hĩ cho thằng cháu tôi. Lúc đầu con Thảo thường xuyên viết thư gởi qua đường bưu điện cho mấy đứa tôi, sau rồi thưa dần và bặt hẳn tin tức nó. Thằng cháu tôi cho biết con Thảo đã thành cô giáo và phải chuyển đi nơi khác dạy học. Chuyện trợ cấp con Thảo cũng đứt phim luôn.
Tưởng chừng câu chuyện đã lụi tàn, ngờ đâu mấy tháng trước đây tôi đã bất ngờ nhận được một lá thư dài thòng của con Thảo cho hay bà nó đã qua đời từ mấy năm nay, nó thành cô giáo tiểu học đi dạy ở Cao Lãnh, và vì bận bịu với công việc nghề nghiệp, với trăm thứ hằm bà lằng trên cõi đời này, nhứt là nó đang nhận nuôi một con nhỏ nhà nghèo hiếu học làm con nuôi, nên thời gian qua vụt mà nó đã không liên lạc được với tụi tôi. Nó gởi lời tạ lỗi và hỏi cách đền ơn tụi này. Tôi đưa thư nó cho thằng Học xem, thằng này xưa nay vốn thận trọng và hơi chậm chạp nên đã phó thác cho tôi xử trí vụ này.
Tôi viết trả lời con Thảo, thư ngắn gọn và đại ý như sau:
“Mấy chú thấy giúp con được thành tài là vui lòng lắm rồi vì việc làm này đã đem lại kết quả tốt đẹp cho cuộc đời con. Nay con lại giúp cho người khác cũng coi như là đã trả ơn cho mấy chú, coi như huề, đừng thắc mắc nữa nghen”.
Bước ra khỏi nhà bưu điện, mặc dù trời đang đổ tuyết nhưng lòng tôi ấm cúng lạ thường.
Bruxelles, mùa cô vít 2020