Tại phòng ăn, cậu bé đang ăn sáng trong khi mẹ của em đang dọn dẹp, em nhìn mẹ một lúc rồi hỏi:
– Mẹ!
– Gì con?
– Cuộc đời con đáng giá bao nhiêu?
Người mẹ sửng lại trước câu hỏi của con, rồi bà đến gần con trai:
– Một câu hỏi lớn đây!
Suy nghĩ một lúc bà đi vào phòng
– Con ở yên đấy! Chờ mẹ
Ít phút sau bà quay trở ra, trao vào tay con trai một viên đá trắng to bằng ngón cái:
– Con hãy cầm viên đá này và đi tìm hiểu xem nó đáng giá bao nhiêu? Khi nào tìm xong thì con quay về đây. Mẹ sẽ trả lời câu hỏi của con nhé!
Mẹ cậu vừa dứt lời cậu bé chạy vội đi nhưng vẫn kịp hôn nhanh lên má chào tạm biệt mẹ, người mẹ nhìn theo con trai nở nụ cười.
Nữa ngày lang thang trong thành phố cậu quay về nhà lúc này mẹ em đang chuẩn bị cơm chiều. Nhìn thấy mẹ em reo lên:
– Mẹ ơi! Mẹ ơi
Người mẹ tươi cười:
– Con trai, hôm nay con đã khám phá được gì rồi?
Cậu bé bắt đầu kể lại lần lượt cho mẹ nghe ngày hôm nay của em như thế nào với viên đá trắng.
Ngay khi chạy ra khỏi nhà cậu gặp một người đàn ông đang mua hàng tại cửa hàng bán trái cây, cậu đến gần đưa viên đá cho người đàn ông:
– Ông ơi, cháu xin lỗi ông! Ông có thể nói cho cháu biết viên đá này đáng giá bao nhiêu không ạ?
Người đàn ông nghe giọng cậu bé vẻ miễn cưỡng quay lại và ném cho cậu ánh nhìn từ đầu đến chân, anh cầm viên đá lật qua lật lại nhún vai:
– Nhóc à! chú không biết… nó đáng giá… một quả chuối không nhỉ!
Cậu bé nhìn người đàn ông vẻ buồn bã rồi bỏ đi. Cậu đi ngang qua một phòng trưng bày tranh thấy một người đàn ông đang ngắm một bức tranh to, em đến bên vỗ vỗ vai ông, đưa cho ông viên đá:
– Ông ơi! Cháu xin lỗi ông!
Người đàn ông quay lại nhìn em nở nụ cười tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Ông cho cháu hỏi bảo tàng sẽ trả bao nhiêu tiền cho viên đá này?
Người đang ông cầm viên đá lên nhìn thật nhanh, chuyền qua lại giữa hai tay, xoay xoay nó rồi nhìn cậu bé nghi ngại:
– Cháu là cậu bé nhiệt tình đấy … nhưng rất tiếc bảo tàng không cần viên đá này trong bộ sưu tập của mình. Dù sao thì chú cũng cám ơn cháu.
Cậu bé thất vọng bỏ đi. Cậu đi thẳng đến một tiệm kim hoàn và trao viên đá cho một người thợ già, em cũng hỏi ông đúng câu hỏi đó. Người thợ kim hoàn tóc đã bạc, mang găng tay trắng, hai tay đón viên đá thận trọng, ông đưa viên đá trắng soi dưới kính hiển vi, rồi đưa viên đá ngắm dưới nắng, mắt nheo nheo, hành động của ông chăm chú, cẩn thận, cậu bé hồi hộp quan sát không bỏ sót hành động nào của người thợ kim hoàn, người thợ đặt viên đá thận trọng vào lòng bàn tay cậu bé và nhẹ nhàng:
– Cháu yêu quý! Đây là một viên đá quý, một viên đá hoàn hảo nhất mà ta từng thấy. Ta… không thể định giá nó, với ta nó là vô giá.
Cậu bé trố mắt hết ngạc nhiên thích thú khi nghe những lời người thợ nói.
Trở lại phòng ăn với mẹ em sau khi thuật lại toàn bộ câu chuyện, em hỏi mẹ:
– Mẹ ơi ! Vậy giá trị thực của viên đá này là bao nhiêu? Và tại sao nó lại liên quan đến giá trị cuộc đời con?
Người mẹ đến đối diện em và nhìn sâu vào mắt con trai dịu dàng:
– Con trai, người khác sẽ định giá cuộc đời con dựa trên quan điểm, tầm hiểu biết hoặc niềm tin của họ vào con, nhưng điều đó không thay đổi một sự thật rằng con là vô giá. Hãy nhớ nhé! HÃY Ở BÊN CẠNH NHỮNG NGƯỜI BIẾT NHÌN NHẬN GIÁ TRỊ CỦA CON, như người thợ kim hoàn kia đã định ra giá trị của viên đá đó bằng tình yêu, sự quan tâm, lòng trân trọng và tình cảm vì… con yêu à, con thật sự là vô giá.
Nói xong người mẹ hôn lên trán con trai, cậu bé mở to mắt chớp chớp nhìn mẹ cả hai mẹ con nhìn nhau cười.
….
Hãy ở bên cạnh những người có chí, sống tích cực, biết yêu quý bản thân, biết trân trọng bạn, đừng phải lãng phí thời gian với những người không có thời gian dành cho bạn.