Lúc vào đời, cũng giống như bước chân lên chuyến xe lửa ơ đó ta gặp cha gặp mẹ.

Tưởng rằng mẹ cha sẽ mãi mãi đi cùng, vậy mà đến một nhà ga nào đó, mẹ cha bổng đi xuống, bỏ lại một mình ta tiếp tục cuộc hành trình.

Rồi thời gian tuần tự trôi qua và  nhiều người khác sẽ bước lên cùng chuyến tàu ấy, họ sẽ là những người quan trọng: anh chị em ta, bạn bè ta, con cái ta, ngay cả người yêu của đời ta.

Với thời gian nhiều người sẽ từ nhiệm (Ngay cả người yêu trong đời chung cuộc cũng sẽ ra đi) và sẽ để lại nhiều khoảng trống vắng.

Có những người rất kín đáo đến mức ta không biết họ đã bỏ chỗ ngồi từ lúc nào.

Chuyến hành trình xe lửa sẽ đầy vui, buồn, chờ đợi, gặp gỡ, tạm biệt, và đôi khi vĩnh biệt.

Thành công là khi ta có được  quan hệ tốt với mọi người khách đồng hành, ít ra là chúng ta đã cố gắng  hết sức mình.

Đâu ai biết mình sẽ xuống ga nào,

vậy hãy sống hạnh phúc, yêu thương và tha thứ.

Thật quan trọng phải làm như thế vì khi bước xuống tàu, chúng ta sẽ chỉ được phép để lại những kỷ niệm thật đẹp cho những người còn đi tiếp.

Hãy hạnh phúc với những gì ta đang có và cảm ơn trời cho ta cuộc du hành kỳ thú này.

Cũng xin cảm ơn bạn đã cùng tôi du hành trên cùng chuyến xe.

Nếu tôi có phải xuống xe ở nhà ga tới, xin biết rằng tôi đã rất thích thú  đã được cùng bạn đi  chung một đoạn đường trên chuyến xe đời.

Tôi cũng muốn nói ngay với mỗi người sẽ đọc được đoạn văn này là tôi cảm ơn bạn đã dự phần vào cuộc đời của tôi và đã du hành trong cùng chuyến tàu của tôi.

Jean d’Ormesson

Le train de la vie – Jean d’Ormesson

«À la naissance, on monte dans le train et on rencontre nos parents.

Et on croit qu’ils voyageront toujours avec nous.

Pourtant, à une station, nos parents descendront du train,

nous laissant seuls continuer le voyage…

Au fur et à mesure que le temps passe,

d’autres personnes montent dans le train.

Et elles seront importantes : notre fratrie, nos amis, nos enfants,

même l’amour de notre vie.

Beaucoup démissionneront (même éventuellement l’amour de notre vie),

et laisseront un vide plus ou moins grand.

D’autres seront si discrets

qu’on ne réalisera pas qu’ils ont quitté leurs sièges.

Ce voyage en train sera plein de joies, de peines, d’attentes,

de bonjours, d’au-revoirs et d’adieux.

Le succès est d’avoir de bonnes relations avec tous les passagers

pourvu qu’on donne le meilleur de nous-mêmes.

On ne sait pas à quelle station nous descendrons,

donc vivons heureux, aimons et pardonnons.

Il est important de le faire car lorsque nous descendrons du train,

nous ne devrons laisser que de beaux souvenirs à ceux qui continueront leur voyage.

Soyons heureux avec ce que nous avons et remercions le ciel de ce voyage fantastique.

Aussi, merci d’être un des passagers de mon train.

Et si je dois descendre à la prochaine station,

je suis content d’avoir fait un bout de chemin avec vous.

Je veux dire à chaque personne qui lira ce texte que je vous remercie d’être dans ma vie et de voyager dans mon train».

Jean d’Ormesson

Jean D’Ormesson sanh ngày 16 tháng 6 năm 1925 tại Paris – mất ngày 5 tháng 12 năm 2017 tại Neuilly-sur-Seine, là nhà văn, nhà báo và triết gia người Pháp. Thuộc gia đình quý tộc Pháp còn sót lại, ông học xuất sắc và tốt nghiệp trường đại học École normale supérieure (Paris) nổi tiếng của Pháp.

D’Ormesson là tác giả của hơn 40 tác phẩm, bao gồm những bích họa lịch sử giả tưởng vĩ đại như „La Gloire de l’Empire“ (1971) cho tới những tác phẩm triết học về cuộc sống, cái chết và về sự tồn tại của Thiên Chúa như „Je dirai malgré tout que cette vie fut belle“ (2016).. Ông được bầu vào Viện hàn lâm Pháp vào năm 1973. Từ năm 1974 tới năm 1977, ông là chủ biên nhật báo Le Figaro.

Jean d’Ormesson tự nhận mình là „người của cánh hữu“ nhưng có nhiều ý tưởng của cánh tả: ý tưởng về bình đẳng và tiến bộ“. Sự hiện diện trên các phương tiện truyền thông khiến ông trở thành một nhân vật của giới trí thức cánh hữu Pháp. (Theo wikipedia tiếng Pháp).

Bài trước3 loại thực phẩm khiến bạn trông già trước tuổi
Bài tiếp theoNgười con nào thì cũng thương mẹ – Thái Phương