17.06.2019 chàng trai trẻ, lãnh đạo phong trào Dù Vàng từ lúc 17 tuổi, đã vừa bước chân ra khỏi nhà tù sau khi bị kết án về một tội danh có yếu tố chính trị.

Và ngay lập tức, chàng trai này đã lên tiếng yêu cầu bà Carrie Lam, Trưởng đặc khu phải tức chức ngay lập tức vì dự luật gây tổn hại tới nền dân chủ và tự do của nhân dân Hồng Kông.

Chàng trai trẻ, dẫn đầu một phong trào biểu tình lớn từ nhiều năm trước đòi quyền tự quyết đối với các chức vị chính trị tại vùng lãnh thổ này, đã truyền cảm hứng cho không chỉ nhân dân Hồng Kông mà cả thế giới đều phải dõi theo.

Tương lai của chúng ta chính là ngay lúc này và không ai khác ngoài chính chúng ta quyết định điều đó. Và thế hệ trẻ của Hòng Kông đã xứng đáng được ngưỡng mộ và cũng xứng đáng được hưởng các giá trị dân chủ và tự do quý bâu của loài người – vì họ đang hành động như một con người chứ không phải cúi đầu chấp nhận sự cưỡng đoạt từ bất kỳ một ai khác.

Hãy nhìn một chàng trai, gầy gò, mảnh khảnh và nhỏ bé, nhưng trí tuệ và khí chất lại không hề như vậy. Anh ta đang đấu tranh và làm những việc lớn để thay đổi tình hình đất nước. Và nhân dân họ có tương lai nhờ những người như cậu ấy. 

Fb Lê Luân 

www.viettin.de/node/977 

Giới nghệ sĩ Hong Kong không im lặng trước cái ác

Facebook Việt Tân – 17.06.2019

Các nghệ sĩ Hong Kong tham gia cuộc biểu tình trên 2 triệu người chống Dự Luật Dẫn Độ hôm 16.06.2019.

Hàng chục nghệ sĩ, diễn viên nổi tiếng tại Hong Kong đã xuống đường biểu tình chống Dự Luật Dẫn Độ, đang tiếp thêm niềm cảm hứng cho giới trẻ thành phố này đấu tranh cho dân chủ.

Ghi nhận tại cuộc biểu tình khổng lồ hôm Chủ Nhật, 16 tháng Sáu, 2019 tại Hong Kong cho thấy đã có sự hiện diện của hàng chục diễn viên điện ảnh, nghệ sĩ nổi tiếng.

Những cái tên không chỉ nổi tiếng tại Hong Kong, mà còn được nhiều khán giả Việt Nam biết tới, như: Châu Nhuận Phát, Vương Hỷ, Huỳnh Diệu Minh, Hà Vận Thi, Tô Diệu Tông, Vương Tông Nghiêu, Viên Di Minh,… Họ đã cùng nhau xuống đường bảo vệ những giá trị dân chủ ít ỏi còn sót lại của thành phố này dưới sự quản lý của người Anh.

Ngoài ra, còn có nhiều nghệ sĩ khác dùng ảnh hưởng truyền thông của mình để công khai ủng hộ hoặc kêu gọi xuống đường, cổ võ cho phong trào biểu tình Hong Kong, có thể kể đến: Trịnh Tú Văn, Dương Thiên Hoa, Thái Trác Nghiên, Đặng Lệ Hân, Quan Trí Bân, Trương Kế Thông, Trần Gia Lạc, Chung Gia Hân, …

Tại Việt Nam, tuy không có được sự tham gia đông đảo như giới nghệ sĩ Hong Kong, tuy nhiên một tín hiệu rất vui là ngày càng nhiều những diễn viên, nghệ sĩ bắt đầu lên tiếng trước thực trạng của xã hội.

Điển hình như nghệ sĩ Kim Chi, bà từng gây chấn động động dư luận khi kiên quyết từ chối nhận giải thưởng của cựu Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng vì: “Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. Với tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác mình bị xúc phạm.”

Bà cũng từng gây xúc động nhiều người khi sẻ chia trăn trở của mình trước thời cuộc: “Không có nỗi sợ nào lớn hơn nỗi sợ mất nước.”

Việc bà tuyên bố bỏ đảng được ví như là một cú đấm vào hệ thống lý tưởng cộng sản.

Muốn làm nghệ sĩ tốt, trước hết nên làm một công dân tốt. Trong đó, phải biết quan tâm đến tình hình chính trị, thực trạng xã hội của đất nước và nỗi khổ của nhân dân. 

Quyền xác quyết giá trị người

Luân Lê

Ngay cả khi Trưởng đặc khu Hồng Kông đã hối hận và xin hoãn thông qua dự luật dẫn độ tới Trung Quốc, nhân dân Hồng Kông vẫn tiếp tục biểu tình và còn mạnh mẽ hơn trước. Lý do là họ cần phải huỷ bỏ hoàn toàn dự luật này chứ không phải hoãn. Và họ yêu cầu, bằng cách cùng nhau ký vào một tờ giấy, bà Lam phải từ chức ngay lập tức vì đã gây tổn thương cho nhân dân Hồng Kông.

Một đứa trẻ 13 tuổi ngày mai có hai môn phải thi, nhưng vẫn tham gia biểu tình và cho rằng “cần phải biểu tình để huỷ bỏ dự luật nguy hại này” và “để giữ an toàn cho Hồng Kông”.

Đó chính là hào khí và dân trí của một vùng lãnh thổ có nền dân chủ và văn minh nhất châu Á hiện nay. Họ không thể hiện cái khí chất đó ở trên bàn nhậu và trong các cuộc giành giật lễ, lộc như dòng người ở xứ ta vẫn thường làm. Họ đang đòi dân chủ và tự do, mặc dù đó đã và đang vẫn là một nền chính trị dân chủ và tự do đứng đầu châu lục, tiếp cận với văn minh phương Tây cả trăm năm nay.

Những người dân Hồng Kông tiếp tục biểu tình để chống lại hoàn toàn một dự luật đe doạ tới nền dân chủ của họ và họ cũng yêu cầu những kẻ đã thực hiện một chính sách gây đảo lộn xã hội này phải mất chức vì không còn đủ tư cách đứng vào vị trí lãnh đạo hay được ủy nhiệm nữa.

Quyền biểu tình là một quyền thiêng liêng và là một giá trị biểu hiện có hay không một nền chính trị dân chủ, tức xác quyết quyền tự quyết và làm chủ của nhân dân một quốc gia hay không. Nó là nền tảng cơ bản của các quyền dân sự và chính trị mà Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị 1966 của LHQ đã ấn định, trong đó Việt Nam đã sớm tham gia công ước ngay từ thời gian đầu khi nó có hiệu lực.

Nhân dân Hồng Kông là vậy, nhân dân Việt Nam thì còn vảng vất ở nơi nào: còng lưng ki cóp tiền bạc để thanh toán những hoá đơn tiền điện, xăng, ga, nhu yếu phẩm và các loại thuế, phí tăng lên mà cứ hàng tháng đều đặn gõ cửa và sau đó ra bàn nhậu thể hiện dũng khí cũng như sự trung thực của mình?

Họ có thể không quan tâm tới chính cuộc đời họ, nhưng ít ra, họ phải biết lo lắng tới cuộc đời của các thế hệ con cháu họ lớn lên chứ, hay là chẳng còn điều gì là quan trọng cả?

www.viettin.de/node/971

Đêm Hồng Kông

Luân Lê

Biểu tình viên trẻ tuổi nhất HongKong

Khoảng hơn 2 triệu nhân dân Hồng Kông đã xuống đường biểu tình vào đêm nay, gần một nửa số dân vùng lãnh thổ này đã đồng lòng cùng nhau bày tỏ sự phẫn nộ khi họ đã bị làm cho tổn thương bởi đạo luật dẫn độ tới Trung Quốc. Cả thành phố rực sáng và tất cả đều đã chật kín những dòng người.

Chỉ vì một đạo luật gây tổn thương cho nền dân chủ và đe doạ tới các quyền tự do của nhân dân Hồng Kông, chính quyền đã phải đối mặt với một cơn giận dữ chưa từng có của dân chúng.

Phải chăng nhân dân Hồng Kông nghèo đói và ít học, đến mức họ phải bỏ thời gian và sức khoẻ lẫn sinh mệnh của mình để biểu tình phản đối chính quyền?

Phải chăng nhân dân Hồng Kông là đám vô công rỗi nghề và không yêu nước, và đang muốn làm loạn xã hội?

Không! Họ đang thực hiện quyền làm chủ quyền lực và làm chủ chính quyền – chính quyền phải sợ họ và bị quyết định bởi họ – nhân dân mới là người quyết định đến việc thiết lập, sự tồn tại hay bị phế truất đối với một chính quyền, một nhà nước, trong đó có các chức vị chính trị trong hệ thống.

Nếu thực hiện quyền làm chủ quyền lực và làm chủ đất nước mà bị coi là những kẻ ngu dốt và rảnh việc, thì những nước văn minh và phát triển hàng đầu thế giới hẳn đã suy vong từ lâu trong lịch sử chứ không phải đứng đầu nhân loại như hiện tại.

Nhân dân Hồng Kông và Đài Loan đều có nguồn gốc là người gốc Hoa (Trung Quốc), nhưng chính họ lại từ chối sự sáp nhập hoặc là một sự liên quan, bị chi phối hay chỉ là gây ảnh hưởng từ nhà nước cộng sản Trung Quốc. Họ đấu tranh đến cùng để được độc lập và sống chung với thế giới văn minh chứ không muốn dính dáng tới một chính quyền tội phạm man rợ bậc nhất trong lịch sử loài người.

Gần 100 triệu dân Việt Nam có nên chửi rủa nhân dân Hồng Kông là đám ngu dốt và nghèo đói hay không, khi đã ngày này qua tháng khác tới năm nọ đã không lo tập trung làm ăn mà chỉ đi biểu tình, nhất lại là khi chỉ vì một đạo luật “chẳng có gì nghiêm trọng lắm” bởi nó chẳng gây hại cho ai cả (nếu tư duy theo kiểu phổ biến của người Việt)?

Đêm Hồng Kông, như đêm giao thừa trước thềm năm mới. Với họ, mỗi ngày là một bước ngoặt: hoặc là một tương lai mới mở ra, hoặc là đêm tăm tối bao trùm lên cuộc đời họ và con cháu họ sau này. Và họ lựa chọn – bây giờ và ngay tại những đêm nay

www.viettin.de/node/975

Hong Kong biểu tình với chiến thuật mới: Không có lãnh đạo

VOA – 17.06.2019

Cuộc biểu tình phản kháng luật dẫn độ ở Hong Kong sắp bước vào tuần thứ hai. Ảnh: VOA - Iris Tong

Cuộc biểu tình phản kháng luật dẫn độ ở Hong Kong sắp bước vào tuần thứ hai. Ảnh: VOA – Iris Tong

Cuộc biểu tình lớn nhất Hong Kong trong hơn hai thập niên để phản đối Dự Luật Dẫn Độ đã có một thay đổi chiến thuật quan trọng so với Phong Trào Dù Vàng năm năm trước đây: Phi tập trung hóa và không có người lãnh đạo.

Chiến thuật này khiến chính quyền gặp lúng túng trong việc đối phó với phong trào vì họ không tìm ra ‘cái đầu’ của phong trào để chặt.

Cuộc biểu tình ở Hong Kong bùng phát từ hôm 2 tháng Sáu, phản đối Dự Luật Dẫn Độ mà người biểu tình cho rằng sẽ dọn đường để chính quyền đại lục có thể xét xử những nhà hoạt động dân chủ của Hong Kong bằng hệ thống tư pháp đầy khiếm khuyết.

Các con số thống kê khác nhau cho thấy có từ vài trăm ngàn cho đến cả triệu người tham gia biểu tình.

Người biểu tình đang chuẩn bị cho một đợt biểu dương lực lượng lớn lần thứ hai dự kiến vào Chủ Nhật, 16 tháng Sáu, trong lúc chính quyền Hong Kong không có dấu hiệu gì cho thấy họ sẽ lùi bước.

Tổ chức thuần thục

Từ Hong Kong, thông tín viên Alice Su của tờ Los Angeles Times mô tả quang cảnh cuộc biểu tình như sau:

Một đám đông người biểu tình đeo mặt nạ chạy thục mạng trên đường, hơi cay đang bao trùm phía sau họ.

Bất thình lình, có tiếng hô phía sau: ‘Ống hít!’

Tất cả mọi người đứng yên. “Ống hít! Ống hít!” họ đồng thanh hô vang.

Trong vòng 20 giây, có hai phụ nữ trẻ chạy lên phía trước, thò tay vào túi lấy các ống hít trợ hô hấp và chuyền lên.

“Được rồi!” người thanh niên ở phía xa la lớn. Những người biểu tình vừa đứng yên lúc nãy quay người và tiếp tục chạy trong khi các đám khói cay lan ra phía sau lưng họ.

Người biểu tình Hong Kong đã xuống đường hôm 12 tháng Sáu như thể là họ đã tập luyện trong nhiều năm.

Bất cứ ai cần mũ bảo hiểm, mặt nạ hay dù sẽ ngước lên trời và hô lớn. Những người xung quanh họ sẽ ngừng lại và chuyền thông điệp này ngay lập tức qua đám đông với tiếng hô đồng thanh và động tác tay hài hòa: vỗ tay vào đầu nếu cần nón bảo hiểm, nắm tay lại đưa lên mắt nếu cần kính bảo vệ, xoay vòng hai cánh tay nếu cần tấm màng bọc để bảo vệ da không tiếp xúc với hơi cay và hạt tiêu.

Vẫn theo Los Angeles Times, 5 năm kể từ ngày Phong Trào Dù Vàng ủng hộ dân chủ bùng phát ở Hong Kong, mà khi đó những nhân vật nổi bật dẫn dắt đám đông chiếm giữ khu trung tâm thành phố bị bắt giữ và bị buộc phải đi lưu vong, thanh niên Hong Kong đã phi tập trung hóa các cuộc biểu tình của họ. Họ tự tổ chức rất hoàn hảo mặc dù không có ai phụ trách.

Kinh nghiệm ‘diễn tập’

“Đây là một mô hình mới của các cuộc biểu tình ở Hong Kong,” anh Baggio Leung, 32 tuổi, người tập hợp của Youngspiration, một nhóm hoạt động chính trị địa phương được thành lập sau Phong Trào Dù Vàng, nói với Los Angeles Times.

Phong Trào Dù Vàng, diễn ra vào cuối năm 2014 để đòi được quyền phổ thông đầu phiếu trong việc bầu người lãnh đạo đặc khu, cuối cùng đã thất bại khi không đạt được nhượng bộ nào từ phía chính quyền. Khi đó những người biểu tình đã áp dụng chiến thuật là ‘chiếm giữ’ (sit-in). Họ đã chiếm giữ những khu trung tâm Hong Kong như Đồng La Loan, Vượng Giác và Kim Chung trong hơn hai tháng.

Lần này, người biểu tình Hong Kong cố tình để cho không có người lãnh đạo, anh Leung nói.

“Nhìn nó có vẻ tổ chức tốt và có kỷ luật như thế, nhưng tôi có thể chắc rằng chúng ta không thể tìm thấy có ai quản lý tất cả mọi thứ,” anh Leung nói và cho biết các hoạt động hậu cần của người biểu tình – vận chuyển đồ dùng, dựng trạm cứu thương và liên lạc nhanh trong đám đông – đều là có sẵn sau những năm ‘diễn tập’ vừa qua.

“Nó giống như một cỗ máy hay trí tuệ nhân tạo tự học hỏi và tự hoạt động dựa trên kinh nghiệm vậy,” anh Leung giải thích.

Nhiều nhóm đang tham dự vào làn sóng biểu tình của quần chúng. Các công đoàn, các hội sinh viên, các tổ chức tôn giáo, các nhóm hoạt động dân chủ như Demosisto đều kêu gọi các thành viên tham gia vào cuộc biểu tình.

Vào sáng thứ Sáu ngày 14 tháng Sáu, các thành viên nhóm Demosisto tràn ngập tại một nhà ga metro vào giờ cao điểm. Bảy người trong số họ quỳ trên mặt đất kêu gọi các nhân viên văn phòng đi ngang qua tham dự vào một cuộc tập họp chống lại Dự Luật Dẫn Độ được lên kế hoạch vào Chủ nhật tuần này.

Nhưng Demosisto chỉ là một trong nhiều nhóm tham gia biểu tình. Và không có nhóm nào trong số này đứng ra giành quyền lãnh đạo.

“Chúng tôi chỉ là những người tham dự. Phong trào hoàn toàn tự trị và không có lãnh đạo,” anh Nathan Law, 25 tuổi, chủ tịch sáng lập của Demosisto, cho biết.

Thảo luận trên mạng

Theo Los Angeles Times dẫn lời anh Law, đa số những người biểu tình không tham gia với tư cách là thành viên của bất kỳ tổ chức nào, nhưng họ biết thông tin về các hoạt động thông qua các nền tảng mạng xã hội.

“Mọi người nhận thông tin từ các mạng xã hội, các diễn đàn trực tuyến và các kênh trò chuyện và họ tự quyết định mình sẽ làm gì,” anh Law nói thêm. “Mọi người bỏ phiếu trên mạng Internet.”

Một diễn đàn trực tuyến thu hút đông đảo người tham gia là LIHKG, phiên bản Reddit của người Hong Kong nơi những người dùng ẩn danh đưa lên những ý tưởng sáng tạo về biểu tình: Chặn các trạm xe điện ngầm, tập họp lại thắp nến hay ‘dã ngoại’, thực hiện các trò nhại chống lại Luật Dẫn Độ trong đó đề cao các giá trị bảo thủ để lôi kéo người lớn tuổi tham gia.

“Mọi người sẽ bàn bạc họ ủng hộ hay chống đối các ý tưởng đó,” anh Law nói. Nếu có ý tưởng nào đó được ủng hộ nhiều nhất thì mọi người sẽ hành động.

“Người A sẽ đưa ra ý tưởng nào đó trên diễn đàn, trong khi người B nói ý khác. Ngày hôm nay nhiều người ủng hộ ý người A, nên chúng tôi làm theo,” anh Philip Leung, một sinh viên tích cực tham gia vào diễn đàn LIHKG và các diễn đàn mạng xã hội khác, cho biết.

Việc không biết người A, người B là ai cũng không có hề gì, anh nói thêm.

“Chúng tôi bày tỏ những ý tưởng tự do thay vì tôn sùng một người nào đó,” anh Leung nói và cho biết trọng tâm duy nhất kết nối tất cả những người biểu tình với nhau là sự phản đối của họ đối với Dự Luật Dẫn Độ

“Chúng tôi không có bất kỳ ai hoặc bất kỳ tổ chức nào bảo chúng tôi phải làm gì.”

Sự trấn áp của cảnh sát đã đẩy những nhà hoạt động trẻ tuổi phi tập trung hóa hơn nữa. Họ chia nhỏ những nhóm trao đổi khổng lồ trên Telegram thành những nhóm nhỏ hơn. Giới trẻ Hong Kong đã huy động trên hàng chục trang Instagram, các nhóm trò chuyện và các nhóm bạn theo kiểu cũ nhưng lôi kéo thêm người tham gia.

Các bà mẹ xuống đường

Có dấu hiệu cho thấy người lớn tuổi cũng bắt đầu tham gia. Hôm 13 tháng Sáu, hơn 44.000 người mẹ Hong Kong đã ký một thư ngỏ gay gắt gửi đến Trưởng Đặc Khu là bà Lâm Trịnh Nguyệt Nga  (Carrie Lam, BBT) sau khi bà Lâm phát biểu trên truyền hình rằng lắng nghe người biểu tình chẳng khác nào một người mẹ ‘nuông chiều’ đứa con hư đốn.

“Chúng tôi là những người mẹ ở Hong Kong, và chúng tôi chắc chắn không sử dụng hơi cay, đạn cao su gây sát thương đối với con cái chúng tôi và chúng tôi không thể nào đứng trơ ra nếu chúng tôi nhìn thấy các cô cậu thanh niên mặt đầy máu sau khi bị đánh bằng dùi cui cảnh sát,” lá thư ngỏ viết.

Hàng trăm bà mẹ giận dữ đã tập họp ở một công viên hôm 14 tháng Sáu trong ‘cuộc tập họp của các bà mẹ’ chống lại Dự Luật Dẫn Độ và bạo lực của cảnh sát. Họ giương cao biểu ngữ ghi: “Đừng bắn vào con chúng tôi.”

“Bạo lực thật sự đến từ nỗ lực cố ý và kiên quyết của chính quyền Hong Kong muốn trở thành kẻ thù của nhân dân,” Susanne Choi, một trong những người tổ chức cuộc biểu tình, nói. “Chúng tôi tập họp ở đây để gửi một tín hiệu đến với những bạn trẻ rằng họ không đơn độc. Chúng tôi sẽ đứng phía sau họ.”

“Quý vị phụ nữ, hãy xuống đường,” một trong những diễn giả nói. “Hãy xem cảnh sát đánh đập phụ nữ như thế nào. Hãy xuống đường vào Chủ nhật! Hãy xuống đường vào Thứ Hai! Hãy xuống đường vào Thứ Ba! Hãy xuống đường mỗi ngày!”

Nguy cơ bạo lực

Phong trào phi tập trung hóa sẽ khó để kiểm soát hơn đối với chính quyền. Cảnh sát có thể bắt giữ cá nhân nhưng không có ai chủ chốt để mà bắt.

Kể từ khi cuộc biểu tình bùng phát, cảnh sát đã bắt giữ 34 người, trong đó có bốn người biểu tình được bắt đi từ bệnh viện với cáo buộc gây bạo loạn và một điều hành viên một nhóm “chat” trên Telegram từ nhà riêng của anh này.

Tuy nhiên việc thiếu kiểm soát cũng có thể gây nguy hiểm, anh Leung nói. Vào cuối ngày 12 tháng Sáu, với căng thẳng dâng cao và hơn một ngàn thanh niên biểu tình vẫn còn ở trên đường dựng rào cản dã chiến chặn cảnh sát chống bạo động, anh Leung lo lắng không có cách nào để giảm căng thẳng.

“Nếu cảnh sát nổ súng, tất cả mọi người sẽ chết. Họ không có vũ khí trong tay,” Leung nói. Nếu có người lãnh đạo, họ có thể bước ra và kêu gọi rút lui trong trường hợp cảnh sát đem súng đạn thật đến, ông nói – một hình ảnh làm người biểu tình nhớ đến Quảng Trường Thiên An Môn.

“Nếu tôi có một vị trí nào đó, tôi có thể kêu gọi họ về nhà,” anh Leung nói. “Nhưng tôi không phải là người kêu gọi họ xuống đường nên họ có thể chọn không nghe lời tôi. Tôi là ai mà quyết định được chứ?”

Nguồn: VOA

Bài trướcSinh viên đội mũ mang cờ VNCH trong ngày tốt nghiệp đại học UCLA
Bài tiếp theoQuán bún ở Việt Nam bị „dẹp“ vì quảng cáo „Chúng tôi không bán nước“